Và đó cũng là lần khai giảng cuối cùng tại trường phổ thông mà tôi được dự. Nhưng với danh nghĩa hoàn toàn khác, bởi tôi đã sắp vào đại học… Suốt 12 năm dự lễ khai giảng, tôi chưa bao giờ có cảm giác lạ và xốn xang như lần này. Về trường với danh nghĩa là cựu học sinh, lại được nhận thưởng vì đã đậu nhiều trường Đại Học, Cao Đẳng, trong tôi là một cảm giác hạnh phúc xen lẫn tự hào…
Cách đây ba năm, vào lần khai giảng thứ 10, tôi là “ma mới” tại trường trung học và được đón chào nồng nhiệt. Tôi cũng còn nhớ rất rõ sự ngạc nhiên pha lẫn thán phục, khi thấy các anh chị tân sinh viên về trường nhận thưởng. Họ đậu 2, thậm chí 3 trường một lúc. Nhìn họ, tôi ngưỡng mộ vô cùng, và nung nấu một quyết tâm, ba năm sau, tôi sẽ trở thành họ…
Ước vọng thành sự thật. Ngày về trường, vẫn trong bộ áo dài thướt tha, vẫn ngôi trường cũ, con đường quen thuộc, cách bài trí đơn giản, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó khang khác, nhẹ hẫng, yên bình… Có lẽ, tôi không còn áp lực học tập, không còn lo lắng, hay chí ít chẳng còn mơ hồ không biết tương lai mình rồi sẽ về đâu. Hít một hơi sâu, tôi nhẹ nhàng bước vào cổng trường, hòa lẫn với các em học sinh trong bộ trang phục trắng tinh tươm… Đây là lần khai giảng cuối cùng mà tôi được dự. Vì vậy, tôi luôn trân trọng và nâng niu từng khoảnh khắc…
Ngồi ở hàng ghế danh dự, tôi lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời trong xanh, nghe hương gió nhẹ và hít thở không khí trong lành. Từng hạt nắng len lỏi qua những ô cửa, nhảy múa lung linh… Vài chiếc lá rơi nhẹ dịu… Cả sân trường toát lên vẻ cổ kính trầm mặc… Lặng im, tôi nhớ lại một chặng đường dài đã qua của mình…
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa Lần khai giảng thứ 1, tôi còn bỡ ngỡ, mắt rưng rưng nhìn mẹ… Nghe mấy anh chị hát quốc ca, lòng tôi chộn rộn, muốn hát theo nhưng chẳng thuộc lời. Không thấy bóng dáng mẹ nữa, tôi như mếu… Buổi lễ năm ấy, khá mờ nhạt trong tâm trí tôi…
Lần khai giảng thứ 6, tôi cùng bọn học trò mới bước vào cấp 2 phải đi dạo một vòng quanh trường như là một nghi thức chào đón lứa học sinh mới… Việc đó phải tập đi tập lại trước ngày khai giảng và đứa nào cũng mệt nhoài. Tuy nhiên, tôi rất vui khi nhìn thấy chùm bóng bay được thả, kèm theo tiếng trống hung hồn… Tôi nhớ rất rõ, một quyết tâm học tập cao sùng sục len lỏi trong tâm hồn non nớt của cô bé 12 tuổi là tôi…
Lần khai giảng thứ 12, tôi không tham dự. Lý do: Tôi cảm thấy áp lực trong việc học và tôi nhân cơ hội khai giảng để đi chơi với hội bạn lần cuối, đồng thời tôi có những biến động trong tâm lí tuổi mới lớn, với những rung động đầu đời, những thất bại đau đớn, cả những đổi thay rất ư bình thường nhưng quá đỗi phức tạp với một cô bé 18 như tôi. Và tôi phải hối hận suốt cả năm học ấy… Nghe nói, lần khai giảng thứ 12 rất ý nghĩa…
Tôi nghe thấp thoáng ai đó đọc tên mình lên nhận thưởng. Lại như một điệp khúc, các cô cậu lớp 10 nhìn chúng tôi với vẻ ngưỡng mộ, các cô cậu 12 nhìn chúng tôi mơ màng… Có lẽ họ cũng mơ, rồi họ sẽ được như thế, vào năm sau…
Buổi khai giảng chấm dứt. Nhìn hàng ghế đá vắng, nhìn góc sân trường thân quen, mắt tôi rưng rưng… Cách đây vài tháng, tụi nó còn ôm nhau khóc vì sắp phải xa trường, nay lại chuẩn bị vào đại học…
Lần khai giảng thứ 13 này, tôi sẽ mang theo suốt cả cuộc đời. Những kí ức đẹp sẽ là hành trang cho tôi, giúp tôi vững bước trên con đường đời đầy chông gai phía trước…
Mực tím
Sun Sep 05, 2010 8:21 pm by kid_love_dtp