Tổng số bài gửi : 1484 Join date : 26/07/2009 Age : 30
12032010
Khoả thân đi nỗi nhớ!
Uhm, khi tôi buồn, tôi sẽ nghe bài hát này. Bởi không hiểu vì sao nó làm tôi nhớ đến người mình thương.
Tôi muốn nói mình khi yêu thương sẽ mãnh liệt thế nào, muốn chứng tỏ với người ta hạnh phúc biết bao khi nhìn thấy nhau... và hờn giận nữa, khi thấy ánh mắt ấy đã ko còn nhìn mình trân trọng.
Tôi thật là nhỏ bé. Vì trái tim to lớn đã chứa hết người ấy vào trong.
Người ấy vô tình, sắt đá quá. Nhiều khi sỏi đá còn biết buồn vui. Còn tôi, giữ chi mãi những lạnh lùng và những lời khiến bình yên vụn vỡ ... Tôi thật khờ khi biết thế nào là nhung nhớ, là thẫn thờ khi chia tay vì quá thương yêu.
Tôi mong là mình sẽ ko còn phải con nít nữa, phải vững chãi hơn, chiến thắng những tủi hờn và ngước nhìn người ấy đi về phía ngược lại. Tôi sẽ quên hẳn trái tim nóng đó mãi mãi, cầu cho người ấy tìm được một tương lai ko thể tốt như tôi !!!
[Mượn cảm xúc của Still_be_sea]
Được sửa bởi Fairy0259 ngày Tue Aug 03, 2010 7:58 pm; sửa lần 1.
Mỗi thứ trong đời Điều chi cũng có cho nó riêng một giới hạn Ước muốn không trọn Người thương yêu nhất cũng cho là dối gian Mới kết giao tình Rồi ngày hôm sau lại chê trách nhau bội bạc Niềm tin nơi nhân thế luôn mỏng manh Tình người cho nhau cứ thay thật nhanh Mỗi kiếp con người Nào ai không biết khao khát bao điều ước mộng Lúc hết hi vọng Hầu như ai cũng trách than đời phũ phàng Hãy nghĩ suy rằng Chẳng một điều chi tự nhiên cho ta dễ dãi Và cuộc đời ta đâu như cơn mơ mãi mãi Định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy ĐK: Và khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc Sẽ trút hết những đắng cay trong lòng Chẳng khi nào tôi phải lo lắng, đánh mất hi vọng Cuộc đời còn cho tôi bao ước mơ Và khi tôi yêu thì tôi biết, tôi không bao giờ hối tiếc Dù cuộc tình tôi có lúc sẽ vỡ tan Tôi hiểu rằng tình yêu đã quá giới hạn Là một điều nhỏ nhoi trong thế gian, chẳng có chi không phai tàn
Được sửa bởi Fairy0259 ngày Fri Mar 12, 2010 9:41 pm; sửa lần 1.
Con người nhiều khi mãi cứ cố chấp nhiều chuyện vốn không nên cố chấp...
Cũng đã đến lúc cho tất cả bay đi... bay đi như khi nó đến...
Hôm nay được khuyên là không nên nữa... cũng là lần thứ 2 rồi được khuyên như thế... Ghét sự không rõ ràng, mập mờ và đầy những ngộ nhận... Thôi thì xóa hết... xóa hết từ ngày đầu chúng ta gặp nhau...
Single đôi khi cũng là một thú vui...
"Đôi khi yêu thương là phải từ bỏ" mà... khép lại một cánh cửa để mong chờ gặp một người gõ cửa xa lạ...
Chuyện ở đời, cái gì đến thì ắt nó sẽ đến, cái gì đi nó sẽ đi ,dù ta có níu kéo , có giữ lại cũng không được, giống như khi ta cố gắng nắm một nắm cát, nắm càng chặt thì cát càng rơi ra ,ta càng đau đớn,ngày hôm qua, tôi yêu người, tôi cố giữ hình tượng của người trong trái tim tôi, không mờ nhạt, nhưng tôi không cố chấp, tôi biết người mãi không thuộc về tôi, mà về một người khác, giờ người vẩn còn đó, vẫn hiện hữu trong trái tim tôi, nhưng là một dòng kí ứcthật đep. Tôi mong bạn cũng như tôi, từ bỏ, dù trong tim ta, người còn mãi........
Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của em, và giờ đây anh đã tự nhủ với mình rằng anh đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà anh nghĩ anh sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi...
Buông tay em ra là sẽ không nắm tay em nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế anh sẽ ngã, nhìn anh ngã em có xót xa không? Buông tay em ra nghĩa là không còn có em, là mất đi em, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu anh chết em sẽ khóc chứ? Buông tay em ra nghĩa là khi anh quay sang bên cạnh để tìm kiếm 1 bờ vai, 1 vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì anh sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi lạnh mà thôi, em sẽ chạnh lòng khi a co ro chứ?
Buông tay em ra là để em ra đi, em sẽ rời xa anh, không còn là của riêng anh, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của em nữa, em sẽ đem cho người khác đúng không? Từ bây giờ.... anh sẽ học cách chịu đựng 1 mình, những nỗi đau, những trăn trở. Anh sẽ học cách bước đi 1 mình, không có chỗ dựa nào cả. Anh sẽ học cách tự đứng bằng đôi chân, bằng sức lực của chính anh. Sẽ lấy những khoảng cách ngắn ngủi được bên em làm động lực, anh sẽ không cô độc trong những kí ức đấy đâu. Sẽ có 1 ngày... em quay lại và nắm lấy đôi bàn tay anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em giật mình và em sẽ đuổi theo anh chứ? Sẽ có 1 ngày... em nhận ra em không thể sống mà không có anh chứ?Sẽ có 1 ngày nào đó... em hiểu rằng em đã làm tổn thương anh chứ? Khi đó em hãy tự nhủ với mình rằng anh buông em ra để em đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và anh đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc ấy không ở nơi anh!
Anh biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng anh vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, anh ngu ngốc lắm mà. Hết rồi... hết thật rồi... tất cả đã kết thúc như 1 giấc mơ thật dài vậy... Người ta nói trong mỗi con người đều có 1 trái tim được chia làm nhiều phần, 1 phần để yêu thương và 1 phần nữa là để thù hận, và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau... Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xoá nhoà cái gọi là thương yêu ??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét 1 ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn...
Em sẽ ghét anh chứ ? Sẽ căm ghét anh? Anh chẳng thể biết được nữa, anh đã rất yêu em cơ mà, yêu hơn mọi thứ anh có, mà đúng hơn " EM LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ ANH CÓ"! Anh sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ em lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về em. Sợ lắm khi mà đau đớn của anh hoà cùng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là 1 lần đau đớn đến xé lòng.
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Anh sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm em trong lòng và cảm nhận hơi ấm của em, nó làm anh mềm nhũn, làm anh tan chảy trong niềm hân hoan rằng em đang là của anh, anh sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em... Thế em có nhớ không? Tai sao lại cho người ta hy vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao lại cho người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa 1 lần trọn vẹn? Tại sao??? Tại sao??? tại sao lại như vậy??? Hãy trả lời anh đi! Nói nữa nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu... nhưng ít ra bây giờ anh cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi. Nhìn em buớc đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé em... EM ĐI ĐI... Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau,những tưởng chừng sẽ là vĩnh cữu và không gì có thể chia cắt đuợc.thế mà... Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay... Những lời yêu thương chỉ còn là dĩ vãng.Tất cả chỉ là kỷ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là chia ly.
[CaTi]
Được sửa bởi Fairy0259 ngày Sun Mar 14, 2010 7:26 am; sửa lần 2.
Có quá nhiều điều đang hình thành trong tâm trí của tôi. Có 1 hình bóng, giọng nói, cử chỉ đang dần dần bước ra từ trong bóng tối cư ngụ nơi trái tim tôi- nơi mà có lẽ suốt cuộc đời tôi tưởng nó sẽ là màn đêm yên tĩnh.
Có quá nhiều điều tôi đã đánh mất khi đi đến 1 quyết định nào đó quá ngu xuẩn, nay tôi không muốn nó tái hiện 1 lần nữa trong đời mình ... tôi thật sự không muốn!
...nó sẽ là 1 cái gì đó rất được quan tâm trong 1 thời gian rồi dần chìm vào quên lãng- cũng như có quá nhiều điều chợt thoáng qua trong đầu tôi về 1 con người- về 1 cảm giác ... tình yêu bắt đầu hiện hình trong tôi ? Tôi không biết, tôi không dám khẳng định nhưng tôi có thể phủ định rằng nó không tồn tại trong tim mình. Có lẽ đây cũng là 1 "scadal" của trái tim tôi.
3 ngày trôi qua, tôi đang dần dần đặt 1 con cờ "niềm tin" vào trái tim mình, liệu tôi có dám chạm vào nó để thực hiện cuộc "tấn công" vào bên bàn cờ bên kia không?... Thời gian sẽ trả lời cho tất cả sao? Tôi không nghĩ mình phụ thuộc vào thời gian- tôi muốn mình làm ra điều đó ... tôi đang cố !!!
Tôi buộc mình phải làm phiền người ta ... tôi buộc mình phải lắng nghe những lời hằn học từ người ta ... để rồi tôi buộc cho trái tim mình phải hối hận vì sự ích kỷ rằng tại sao lại làm như thế? Tôi-không-cần-phải-làm-thế. Tôi đang cố gắng bảo vệ trái tim mình
Và tôi đã viết nó một bài hát riêng dành cho một người Và dù ai hay khen chê dù chẳng ai nghe bài hát này Bài tình ca thật dịu êm là khi ta đã yêu thật chân thành Và hình như tôi đã có riêng một bài tình ca… riêng mình…
Vẫn biết có ngàn lời ca yêu thương trong cuộc sống này Người người vẫn hát nó và rồi mau quên đi như là gió bay Bài tình ca thật dịu êm là khi ta đã yêu thật chân thành Chỉ một người thôi nghe nó trái tim ta thuộc về nhau,gần nhau
Vẫn biết có ngàn chuyện tình yêu lung linh trên mặt đất này Từ ngày xưa ấy vẫn cứ tìm kiếm giấc mơ dành riêng Và chỉ khi gần được nhau là khi mơ ước không còn xa vời Một điệu nhạc vui nơi tim ta, người đang hoá những câu ca
Tình ca cho nhau ngàn ước mơ Giữ lấy tiếng hát của riêng đôi ta Dù cho phía trước tương lai còn xa Gần bên nhau dù thế nào
Rồi đôi khi ta phải rời xa nhau Thì chờ mong nhau thêm nhé, miễn còn yêu Ánh sáng kia từ khi có nhau giờ ta đã tìm thấy chính mình.
Fri Mar 12, 2010 8:50 pm by Fairy0259